The Lost Hero – Chapter IX | Diệp's Blog

 

Piper mơ về những ngày quá khứ với bố.

Họ ở bãi biển gần Big Sur, đang chuẩn bị cho chuyến lướt sóng. Một buổi sáng hoàn hảo, Piper biết điều gì đó sẽ sớm không ổn, một đám paparazzi điên dại, hoặc là một con cá mập trắng khổng lồ. Không đời nào may mắn của cô được giữ lại.

Nhưng hơn như thế, họ đã có những con sóng tuyệt vời, trời nhiều mây, cả dặm ven biển hoàn toàn dành cho họ. Bố đã tìm được một chốn thoát khỏi tâm điểm chú ý, thuê một biệt thự ngắm biển và những thứ khác, tìm đủ mọi cách để giữ bí mật. Nếu ông ở đây quá lâu, Piper biết những tay nhiếp ảnh sẽ tìm được ông ấy. Họ luôn phải chịu đựng như thế.

"Làm tốt lắm, Pipes" – ông cười với cô, nụ cười nổi tiếng: hàm răng hoàn hảo, cằm lúm đồng tiền, đôi mắt lấp lánh đen thẳm luôn khiến các phụ nữ thét lên và yêu cầu ông ký vào người họ bằng bút dầu. (Nghiêm túc nào, Piper nghĩ, tích cực lên).

Mái tóc đen cắt ngắn của ông sóng sánh nước muối: "Con khá hơn hồi lên mười rồi."

Piper hãnh diện, dù cô nghi ngờ bố đang cố tỏ ra dễ thương, lịch sự. Cô vẫn dùng hầu hết thời gian để tập luyện. Cần có tài năng đặc biệt để đứng được trên một tấm ván. Bố cô là tay lướt ván thiên tài, điều mà chẳng có ý nghĩa gì khi ông vươn lên từ một đứa nhóc đáng thương ở Oklahoma, cách hàng trăm dặm đại dương, nhưng ông đang rẻ những cú ngoặc đáng kinh ngạc. Piper không từ bỏ lướt ván trong một khoảng thời gian dài trước đây, ngoại trừ thời gian cô được ở cùng bố. Không có nhiều dịp để cô được ở cạnh ông như thế.

"Sandwich?" – Bố bới tung túi du lịch mà đầu bếp của ông, Arno, đã chuẩn bị – "Xem nào: Gà tây sốt pesto(1), bánh cua wasabi, à, một món đặc biệt cho Piper: Bơ đậu phộng và thạch."

Cô chọn bánh sandwich, dù dạ dày cô khó chịu đến độ không thể ăn nổi. Cô luôn luôn đòi PB&J(2). Piper ăn chay, vì một lý do duy nhất, từ khi xe chở cô ngang qua một lò mổ ở Chino, mùi của nó khiến những thứ trong bụng cô muốn trào ra ngoài. Nhưng hơn thế, PB&J là thức ăn thông dụng, mọi đứa trẻ đều ăn vào buổi trưa. Đôi khi cô giả vờ như bố đã thực sự tự làm nó cho cô, không phải một đầu bếp riêng đến từ Pháp, người đã đích thân cuộn sandwich trong miếng giấy vàng đính kim cương lấp lánh thay vì tăm xỉa răng.

Không thể có gì giản dị sao? Đó là lý do cô luôn từ chối những bộ quần áo lập dị mà bố đề nghị, những đôi giày kiểu cách, những chuyến viếng thăm thẩm mỹ viện. Cô cắt mái tóc của mình với cây kéo bọc nhựa in hình Garfield, cố tình làm cho nó nham nhở. Cô thích mang đôi giày đã chạy bộ đến tơi tả, quần jean, áo thun chữ T, cùng áo khoác Polartec cũ kỹ có từ khi cô đi trượt tuyết.

Và cô ghét những ngôi trường tư hợm hĩnh mà bố nghĩ là thích hợp. Cô luôn làm cho mình bị tống khứ. Ông cứ phải chạy quanh tìm thêm trường mới.

Hôm qua, cô lôi về một rắc rối trộm cắp lớn nhất, lái một chiếc BMW đã "mượn" ra khỏi đại lý xe. Cô phải khiến những trò gây chú ý đó mỗi lúc một lớn hơn, bởi vì nó sẽ thu hút thêm nhiều sự quan tâm của bố.

Giờ thì cô hối hận vì điều đó. Bố vẫn chưa biết.

Cô định sẽ báo với ông vào buổi sáng. Rồi ông làm cô ngạc nhiên với một chuyến đi, cô không thể phá hỏng nó. Đây là lần đầu tiên họ có một ngày bên nhau trong suốt … ba tháng, có lẽ?

"Sao vậy con?" – Ông đưa cô một ly soda.

"Bố, có gì đó…"

"Đợi đã, Pipes. Sẵn sàng cho Ba câu hỏi bất kỳ?"

Họ chơi trò này rất nhiều năm, một cách để bố cô có thể tiết kiệm thời gian nhất. Họ có thể hỏi bất kỳ ba câu hỏi nào. Bất cứ gì ngoài giới hạn, phải trả lời thành thật. Không trả lời được, ông hứa sẽ không can thiệp chuyện của cô, một chuyện quá dễ, vì ông không bao giờ ở gần cô.

Piper biết hầu hết những đứa trẻ sẽ tìm ra câu hỏi làm bố mẹ chúng xấu hổ. Nhưng cô trông đợi nó. Giống như lướt ván vậy, không dễ dàng, nhưng là cách để cảm thấy cô thực sự có một người cha.

"Câu thứ nhất," – cô nói – "Mẹ."

Không ngạc nhiên. Đó luôn là một trong các đề tài của cô.

Bố cô nhún vai cam chịu: "Con muốn biết gì, Piper? Bố đã bảo, mẹ biến mất. Bố không biết tại sao, hoặc mẹ đã đi đâu. Sau khi sinh con, bà ấy đơn giản là bỏ đi. Bố không bao giờ nhận được tin tức gi từ bà ấy nữa."

"Bố có nghĩ mẹ vẫn còn sống không?"

Không hẳn là một câu hỏi. Ông được phép nói mình không biết. Nhưng cô muốn nghe câu trả lời của ông.

Ông nhìn chăm chú những con sóng.

"Ông nội Tom của con," – cuối cùng ông lên tiếng – "Ông nội thường kể với bố rằng, nếu con đi bộ đủ xa về phía mặt trời lặn, con sẽ đến Vương quốc Hồn ma, nơi con có thể nói chuyện với người đã qua đời. Ông bảo thuở xa xưa, con có thể mang họ trở về từ cái chết; nhưng rồi nhân loại làm đảo lộn mọi thứ. Ừm, chuyện dài lắm."

"Nghe như Miền Đất Chết của Hy Lạp." – Piper nhớ lại – "Nó cũng ở phía tây. Và, Orpheus, người cố cứu vợ mình về."

Ông gật đầu. Một năm trước, ông có một vai diễn lớn nhất khi đóng một ông vua Hy Lạp cổ đại. Piper đã giúp ông nghiên cứu về các thần thoại, câu chuyện xưa về những con người lấy đá và sỏi trong hồ dung nham. Họ có khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ cùng nhau. Điều đó khiến cuộc sống cô dường như không quá tệ. Trong khoảnh khắc nào đó, cô thấy gần gũi với bố hơn, nhưng như mọi lần, không có kết thúc tốt đẹp.

"Có nhiều điểm giống nhau giữa Hy Lạp và Cherokee." – ông đồng ý – "Chẳng biết ông nội sẽ nghĩ gì nếu ông thấy chúng ta như bây giờ, ngồi trên điểm cuối của vùng đất phía tây. Ông hẳn nghĩ chúng ta là hồn ma."

"Vậy, bố nói mình tin những câu chuyện đó? Bố có nghĩ mẹ đã chết không?"

Nước mắt ông rơi xuống. Piper cảm thấy nỗi buồn ngay sau lưng họ. Cô đoán đó là lý do tại sao phụ nữ bị ông thu hút. Vẻ ngoài, ông tự tin và thô ráp, nhưng đôi mắt ông ẩn chứa nỗi buồn. Phụ nữ muốn tìm hiểu tại sao. Họ muốn xoa dịu ông và họ không bao giờ làm được. Ông bảo với Piper đó là một đặc điểm người Cherokee, bên trong họ luôn có một bóng tối đến từ sự chịu đựng và nỗi đau qua hàng thế hệ. Nhưng Piper nghĩ nó còn hơn thế.

"Bố không tin các câu chuyện." – ông nói – "Chúng chỉ để giải trí, nhưng nếu thật sự tin vào Vương quốc Hồn ma, hoặc linh hồn vạn vật, hoặc thần thánh Hy Lạp … bố nghĩ mình không thể ngủ vào ban đêm. Bố luôn phải tìm một ai đó để oán trách."

Một ai đó để oán trách về căn bệnh ung thư phổi của ông nội Tom, Piper nghĩ, trước khi bố nổi tiếng và có đủ tiền chữa cho ông. Oán trách vì mẹ, người phụ nữ duy nhất ông từng yêu, từ bỏ ông không một lời tạm biệt, để lại cho ông một bé gái mới sinh mà ông chưa sẵn sàng chăm sóc. Oán trách thành tựu của ông, dù đã có mà vẫn không vui vẻ.

"Bố không biết liệu mẹ có còn sống." – ông tiếp – "Nhưng bố nghĩ mẹ có thể vẫn hạnh phúc khi ở Vương quốc Hồn ma,Piper ạ. Không thể đem mẹ trở lại. Nếu bố tin … Bố nghĩ mình không thể chịu đựng nổi."

Gần chỗ họ, có một chiếc xe đang mở cửa. Piper quay đầu nhìn. Jane sải bước về phía họ trong bộ đồ công sở, đi lảo đảo trên cát với đôi giầy cao gót, cầm PDA trong tay. Vẻ mặt cô ta có phần vừa bực dọc, vừa đắc thắng. Piper biết cô đã gặp cảnh sát.

Làm ơn ngã đi, Piper cầu nguyện. Nếu có một linh hồn nào hoặc một thần Hy Lạp có thể giúp, làm Jane chúi đầu xuống đi. Cô không yêu cầu sự thương tật lâu dài, chỉ làm cô ta nằm nghỉ hết ngày thôi, làm ơn nào?

Nhưng Jane vẫn tiến tới.

"Bố" – Piper nói nhanh – "Đã có chuyện xảy ra hôm qua…"

Nhưng một lần nữa ông chỉ nhìn Jane. Ông đang củng cố lại hình ảnh của mình. Jane sẽ không đến đây nếu việc không nghiêm trọng. Một hãng phim đang gọi, một kế hoạch bị tuột mất, hoặc lộn xộn nữa do Piper gây ra.

"Chúng ta trở lại sau, Pipes." – ông hứa – "Bố nên xem Jane cần gì. Con biết cô ấy sao rồi đó."

Phải, Piper biết. Ông lê gót qua bãi cát đến gặp cô ta. Piper không thể nghe họ nói gì, nhưng cô không cần nghe. Cô rất giỏi đọc nét mặt. Jane nói với ông về chuyện chiếc xe bị đánh cắp, thỉnh thoảng trỏ về phía Piper như thể cô là một con thú cưng bẩn thỉu bị ném lên thảm.

Năng lượng và sự nhiệt tình của ông tan rã. Ông ra hiệu bảo Jane đợi. Rồi ông đi về phía Piper. Cô không chịu nổi khi nhìn vào mắt ông, giống như cô đã phản bội lòng tin của ông.

"Con hứa với bố con sẽ cố gắng,Piper." – ông nói.

"Bố, con ghét trường đó. Con không được làm gì cả. Con muốn kể với bố về chiếc BMW, nhưng…"

"Họ đã đuổi con." – ông nói – "Một chiếc xe, Piper? Năm sau con lên mười sáu. Bố sẽ mua cho con bất cứ chiếc xe nào. Sao con có thể …"

"Ý bố là Jane sẽ mua cho con một chiếc xe?" – Piper sửa lại, sự tức giận dâng lên và tuôn trào – "Bố, chỉ lắng nghe một lần thôi. Đừng bắt con phải chờ để hỏi bố ba câu hỏi ngớ ngẩn. Con muốn học trường bình thường. Con muốn có đêm gia đình quây quần, không phải Jane. Hoặc trường nội trú! Con học được rất nhiều khi chúng ta cùng đọc về Hy Lạp. Chúng ta có thể luôn luôn như thế! Chúng ta sẽ …"

"Đừng nói về bố." – bố cô ngắt lời – "Bố đã gắng hết sức, Piper. Chúng ta đã nói về đề tài này rồi."

Không, cô nghĩ. Ông luôn cắt ngang đề tài này, trong nhiều năm.

Bố cô thở dài: "Jane đã nói chuyện với cảnh sát, đã thỏa thuận. Đại lý xe sẽ không kiện, nhưng con phải chấp nhận đến một trường nội trú ở Nevada. Họ chuyên giải quyết những phiền phức … những đứa trẻ gặp khó khăn."

"Là con sao." – giọng cô run run – "Một phiền phức."

"Piper … con bảo con sẽ cố. Con làm bố thất vọng. Bố không biết phải làm gì nữa."

"Bất cứ gì." – cô nói – "Nhưng chính bố thực hiện! Đừng để Jane lo liệu thay bố. Bố không thể đuổi con đi."

Ông nhìn xuống giỏ cắm trại. Miếng sandwich chưa ăn, còn đặt trên một tấm giấy vàng. Họ đã lên kế hoạch lướt sóng cả buổi trưa.. Bây giờ nó bị phá hỏng.

Piper không tin ông thực sự đầu hàng Jane. Không phải lần này. Không phải một thứ gì to lớn như một trường nội trú.

"Đi với cô ấy." – ông nói – "Cô ấy sẽ lo mọi chuyện."

"Bố…"

Ông nhìn sang chỗ khác, chăm chú vào biển xanh như thể ông đang trông thấy con đường đến Vương quốc Hồn ma. Piper tự hứa sẽ không khóc. Cô tiến về phía Jane, người đang mỉm cười lạnh lùng, tay cầm vé máy bay. Như thường lệ, cô ta đã thu xếp sẵn mọi thứ. Piper chỉ là một rắc rối khác trong ngày mà Jane có thể gạch khỏi danh sách cần giải quyết.

—-

Giấc mơ của Piper thay đổi.

Cô đứng trên đỉnh núi vào ban đêm, thành phố bên dưới lấp lánh ánh đèn. Trước mắt cô, ánh lửa rực rỡ. Ngọn lửa tím có vẻ mang đến nhiều bóng tối hơn ánh áng, nhưng sức nóng mãnh liệt đến nỗi quần áo cô bốc hơi.

"Đây là cảnh cáo thứ hai cho ngươi." – giọng nói gầm gừ, nó mạnh mẽ đến nỗi mặt đất rung chuyển. Piper đã nghe giọng nói đó trong giấc mơ của mình. Cô cố thuyết phục rằng nó không đáng sợ như cô từng nhớ, nhưng nó còn tệ hơn.

Đằng sau ánh lửa , một gương mặt khổng lồ lờ mờ hiện ra từ bóng đêm. Nó gần như trôi bềnh bồng trên lửa, nhưng Piper biết nó chắc chắn có một cơ thể. Hình dáng thô thiển đó có lẽ được tạc ra từ đá. Gương mặt hầu như không có sinh khí, ngoại trừ đôi mắt trắng dã, giông như kim cương thô. Nó có những lọn tóc dài kinh khủng được bện bằng xương người. Nó cười. Piper rùng mình.

"Ngươi phải làm những gì ta bảo." – gã khổng lồ nói – "Ngươi phải tiếp tục. Nghe lệnh ta, và ngươi được sống. Bằng không…"

Hắn chỉ vào lửa. Bố Piper bị treo vào cọc, bất tỉnh.

Cô gắng hét lên. Cô muốn gọi bố, thỉnh cầu gã khổng lồ thả ông, nhưng giọng cô không thể vang lên.

"Ta sẽ theo dõi." – gã khổng lồ nói – "Phục vụ ta, cả hai được sống. Ngươi có lời nhắn của Enceladus. Thất bại…tốt thôi, ta đã ngũ hàng thiên niên kỷ, nhóc á thần ạ. Ta rất đói. Thất bại, ta sẽ được ăn."

Gã khổng lồ cười ầm. Mặt đất rung chuyển. Một vết nứt mở ra ngay dưới chân Piper. Cô rơi vào bóng tối hỗn độn.

Cô tỉnh dậy và cảm giác như mình bị một đoàn nhảy step-dance Irish giẫm lên. Ngực cô đau đớn, gần như không thở nổi. Cô cúi xuống và nắm tay quanh cán con dao mà Annabeth đã cho cô, Katoptris, vũ khí của Helen thành Troy.

Vậy Trại con lai không phải giấc mơ.

"Cậu thấy thế nào?" – ai đó đang hỏi.

Piper cố tập trung. Cô đang nằm trên một chiếc giường phủ rèm trắng một bên, trông giống phòng y tế. Cô gái tóc đỏ, Rachel Dare, ngồi cạnh cô. Trên trường có treo poster của một satyr hoạt hình, rất giống huấn luyện viên cáu kỉnh Hedge, đang ngậm nhiệt kế. Tiêu đề viết: Đừng để căn bệnh trêu tức bạn!

"Đâu…" – Piper chết lặng khi trông thấy một anh chàng đứng ngay cửa.

Cậu ta trông như một tay lướt ván ở California, da nâu rám nắng, tóc vàng, mặc quần soọc và áo thun chữ T. Nhưng cậu ta có hàng trăm con mắt xanh trên cơ thể, dọc theo cánh tay, dưới chân và khắp mặt. Ngay dưới bàn chân cũng có mắt, đang quan sát cô từ giữa quai sandal.

"Đó là Argus." – Rachel nói – "Bảo vệ trưởng của chúng ta. Cậu ấy chỉ trông chừng mọi thứ thôi … Vậy cậu nói đi."

Argus gật đầu. Mắt dưới cằm cậu ta nhấp nháy.

"Đây …?" – Piper cố thử lại, nhưng vẫn cảm thấy mình bị vải nhét vào miệng.

"Cậu đang ở Nhà lớn." – Rachel nói – "Văn phòng trại. Chúng tớ mang cậu đến đây khi cậu ngất."

"Cậu túm lấy tới," – Piper nhớ lại – "Giọng Hera…"

"Tớ xin lỗi vì điều đó." – Rachel nói – "Tin tớ đi, đó không phải ý của tớ. Chiron đã chữa cho cậu bằng một ít nectar…"

"Nectar?"

"Thức uống của các thần. Chỉ một ít thôi, nó sẽ hồi phục sức khỏe của các á thần, nếu không, à, nó sẽ thiêu cậu thành tro."

"Ồ, hay nhỉ."

Rachel chồm lên: "Cậu có nhớ ảo ảnh của mình không?"

Piper hơi sợ hãi, cho rằng cô ta đang đề cập tới gã khổng lồ. Rồi cô nhận ra Rachel đang nói đến những chuyện xảy ra trong Trại Hera.

"Nữ thần đó đang gặp vấn đề." – Piper trả lời – "Bà ấy nhờ tớ giải cứu, giống như bà ta bị bắt vậy. Bà đề cập chuyện mặt đất nuốt lấy chúng ta, một ngọn lửa, một điều gì đó về ngày điểm chí."

Trong góc phòng, Argus phát ra tiếng gầm gừ trong ngực. Tất cả con mắt của anh ta đều chớp.

"Hera tạo ra Argus." – Rachel giải thích – "Anh ấy rất nhạy cảm nếu nhắc đến sự an toàn của bà ấy. Chúng tớ đã cố dỗ để anh ấy khỏi khóc, vì lần gần nhất… ừm, nó gây ra một trận lụt."

Argus thút tít. Anh chộp một mớ khăn giấy từ chiếc tủ bên cạnh và bắt đầu đắp lên những con mắt khắp cơ thể.

"Vậy…" – Piper cố không liếc về phía Argus đang lau nước mắt ở khuỷu tay: "Chuyện gì xảy ra với Hera?"

"Chúng tớ không chắc." – Rachel trả lời – "Annabeth và Jason để cậu ở lại với tớ, nhân tiện, Jason không muốn rời khỏi cậu, nhưng Annabeth có một ý tưởng, điều gì đó giúp lấy lại ký ức của cậu ấy."

"Vậy … thật tuyệt."

Jason đã ở lại vì cô sao? Cô ước mình được chứng kiến điều đó. Nhưng nếu cậu ta nhớ lại, liệu sẽ tốt chứ? Cô vẫn níu giữ hy vọng rằng họ thực sự trải qua quá khứ cùng nhau. Cô không muốn mối quan hệ của họ chỉ là một trò ảo thuật Sương mù.

Hãy vượt qua, cô nghĩ. Nếu cô muốn cứu bố mình, chẳng quan trọng gì khi Jason có thích cô hay không. Cuối cùng thì cậu ta sẽ ghét cô. Mọi người đều như vậy.

Cô nhìn xuống con dao ceremonial đeo bên hông. Annabeth bảo nó là một biểu tượng của quyền lực và địa vị, nhưng thường không ai dùng để chiến đấu, có vẻ ngoài và không thực chất. Một thứ hàng nhái, cũng như Piper. Tên nó là Katoptris, gương soi. Cô không dám rút nó ra lần nữa, vì cô không chịu đựng nổi khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu chính mình.

"Đừng lo lắng." – Rachel siết tay cô – "Jason có vẻ là chàng trai tốt. Cậu ấy cũng gặp ảo ảnh, giống như cậu. Dù điều gì đang xảy ra với Hera, tớ nghĩ hai cậu chắc phải hợp tác với nhau."

Rachel mỉm cười như thể đó là một tin tốt. Nhưng tâm trí Piper càng bị nhấn chìm sâu hơn. Cô nghĩ trong cuộc tìm kiếm này, bất kể nó là gì, đều sẽ cuốn theo những người không liên quan. Giờ Rachel đem đến tin về cơ bản là: Tin tốt! Chẳng những bố bạn bị một gã khổng lồ ăn thịt người bắt cốc, thậm chí bạn còn phản bội anh càng bạn thích! Tin mới tuyệt làm sao?

"Này," – Rachel nói – "Đừng khóc. Cậu sẽ tìm hiểu mọi chuyện được ngay mà."

Piper lau nước mắt, cố khống chế bản thân. Cô bây giờ không giống cô. Cô lẽ ra phải cứng rắn, một tên trộm xe bướng bỉnh, một tai họa của các trường tư ở L.A. Tại đây, cô khóc như một đứa trẻ: "Làm sao cậu hiểu được những gì tớ đang đối mặt?"

Rachel nhún vai: "Tớ biết đó là một chọn lựa khó khăn, những lựa chọn thì không khá khẩm. Như tớ đã bảo, đôi khi tớ có những linh cảm. Nhưng cậu sẽ được xác nhận vào đêm lửa trại. Gần như tớ chắc chắn. Khi cậu biết bố mẹ thần thánh của mình là ai, mọi thứ sẽ rõ ràng."

Rõ ràng, Piper nghĩ. Không cần thêm nữa.

Cô bật dậy trên giường. Trán đau như ai đó ném một ngọn giáo vào khoảng giữa hai mắt. Không thể đem mẹ con trở lại, bố đã nói với cô như thé. Nhưng rõ ràng, đêm nay, mẹ cô sẽ xác nhận đứa con gái. Lần đầu tiên, Piper không tin chắc vào những gì mình muốn.

"Tớ hy vọng là Athena." – cô ngước lên, sợ Rachel sẽ trêu cô, nhưng nhà tiên tri chỉ mỉm cười.

"Piper, tớ không trêu cậu. Nhưng thành thật, tớ nghĩ Annabeth cũng hy vọng như vậy. Hai cậu rất giống nhau."

Sự so sánh làm Piper cảm thấy hổ thẹn hơn: "Một linh cảm nữa à? Cậu đâu biết gì về tớ."

"Cậu sẽ ngạc nhiên đấy."

"Cậu chỉ nói thế vì cậu là một nhà tiên tri, đúng không? Cậu đáng lẽ đã nghe được mọi bí ẩn."

Rachel cười: "Đừng cố tra bí mật của tớ, Piper. Và đừng lo nữa. Mọi chuyện sẽ kết thúc ổn thỏa, chỉ là, có lẽ không theo kế hoạch của cậu."

"Điều đó không làm tớ thấy khá hơn."

Từ đâu đó, tiếng tù và trỗi lên. Argus cằn nhằn mở cửa.

"Bữa tối?" – Piper đoán.

"Cậu đã ngủ suốt bữa ăn." – Rachel xác nhận – "Giờ là đêm lửa trại. Đi nào, khám phá xem cậu là ai."


(1) Một loại sốt thông dụng của Ý, gồm: húng quế, hành, đậu thông, dầu ô liu, bột phó-mát.
(2) Viết tắt của Peanut Butter & Jelly.

Tidak ada komentar:

Posting Komentar